VoyForums
[ Show ]
Support VoyForums
[ Shrink ]
VoyForums Announcement: Programming and providing support for this service has been a labor of love since 1997. We are one of the few services online who values our users' privacy, and have never sold your information. We have even fought hard to defend your privacy in legal cases; however, we've done it with almost no financial support -- paying out of pocket to continue providing the service. Due to the issues imposed on us by advertisers, we also stopped hosting most ads on the forums many years ago. We hope you appreciate our efforts.

Show your support by donating any amount. (Note: We are still technically a for-profit company, so your contribution is not tax-deductible.) PayPal Acct: Feedback:

Donate to VoyForums (PayPal):

Login ] [ Main index ] [ Post a new message ] [ Search | Check update time | Archives: 12345 ]
Subject: Thảm sát trên đảo Trường Sa ( III )


Author:
CSVN qua' ta`n a'c vo+'i da^n Vie^.t
[ Next Thread | Previous Thread | Next Message | Previous Message ]
Date Posted: 22:57:49 02/19/08 Tue

Chi mong sao nhung nan nhan trong chuyen di tim tu do nay khong phai la mot trong nhung nguoi hien nay ao gam ve lang , an choi tai VN hay hay cau ket lam an voi quy do !

Thảm sát trên đảo Trường Sa : Chuyện chưa bao giờ kể.(III)

Nguyễn Nhân Chứng

---------------------------tie^'p theo

Chợt nhớ lại những người ở trên, đặc biệt là hai đứa trẻ, tôi ḅ trở lên với chai xá xị, không ai c̣n để ư đến tôi v́ mọi người đều đă nằm liệt. Tôi ḅ đến hai đứa trẻ, tḥ ngón tay tôi móc một ít mỡ heo nhét vào miệng các em, như là một liều thuốc tiên các em bừng tỉnh lại, tôi ra dấu cho các em cứ b́nh tĩnh mà mút mỡ heo, nhắm chừng các em đă dần dần có chút sinh lực trở lại, tôi trút một ít mỡ heo vào cái chén nhựa cho các em, c̣n lại tôi dùng một chiếc đũa thọt vào chai xá xị có mỡ heo và kêu mọi người lại mút lấy chiếc đũa thần kỳ diệu. Nhờ có chai xá xị mỡ heo mà chúng tôi có được một bữa tiệc sang trọng nhất trong đời. Và cũng nhờ chút mỡ heo tuyệt vời đó mà em bé trai có chút sinh lực ngồi nghịch phá cái máy radio nhỏ xíu bất khiển dụng, cái radio bị vỡ ḷi ra mấy sợi dây kẽm nhỏ, một bác lớn tuổi trên thuyền có sáng kiến uốn mấy sợi kẽm nhỏ đó thành những cái móc câu, dùng cước cột các móc câu đó lại, cạy các con ốc nhỏ bám theo be thuyền làm mồi. Kết quả thật bất ngờ khích lệ, buổi đầu tiên bác câu được hai con cá lớn độ bằng bàn tay người lớn. Cái cột buồm vô dụng được bác ấy chẻ ra từng miếng nhỏ dùng để nhóm bếp. Cũng may là trên thuyền c̣n có được cái hộp quẹt c̣n sử dụng được. Hai con cá được bác nướng lên chia đều cho mỗi người. Từ đó chúng tôi được chia ra làm công việc chẻ cột buồm để giữ lửa, bác ấy làm công việc câu cá. Ngày nào có được vài con cá th́ bác chia đều cho mỗi người được một miếng bằng hai ngón tay, ngày nào không câu được th́ mọi người nhịn đói uống nước mưa cho qua cơn đói.

Chúng tôi đă trôi trên biển 20 ngày qua rồi, nhưng vẫn không nh́n thấy bóng dáng của một chiếc thương thuyền nào, mỗi khi chiều xuống tôi thường ḅ lên trước mũi thuyền nằm trông ngóng bóng dáng một con thuyền. Nằm nh́n những con chim hải âu săn mồi trên biển mà ḷng tôi tan nát, không ngờ rằng cuộc đời của ḿnh lại kết thúc trong bi thảm như thế này. Sợ nhất là mỗi khi chiều về, màn đêm chuẩn bị buông xuống, chung quanh là một màu tối đen, không khí chết chóc cứ như lẩn quẩn đâu đây. Hoặc những khi trời nổi cơn giông, từng lượn sóng cao như mái nhà bốc con thuyền lên cao, rồi nhận con thuyền xuống đáy, rồi lại bốc lên, cứ như thế kéo dài hàng mấy giờ đồng hồ liền khiến chúng tôi vô cùng sợ hăi. T́nh trạng cô đơn giữa đại dương bao la kéo dài cho đến tuần lễ thứ ba th́ chúng tôi nh́n thấy con tàu đầu tiên. Thật là không c̣n ǵ để diễn tả được nỗi vui mừng của chúng tôi, chúng tôi reo mừng, reo la cầu cứu, v́ nghĩ rằng chắc chắn là ḿnh sẽ được cứu. Nhưng, ô ḱa ! Chiếc thương thuyền vẫn lạnh lùng rẽ nước phăng phăng chẳng buồn ngó đến chúng tôi, mặc dù khoảng cách của đôi bên quá gần, gần đến nỗi chúng tôi có thể nh́n thấy thủy thủ trên chiếc tàu buôn đang tập trung trên bong tàu để nh́n chúng tôi. Con tàu khuất dạng ở chân trời, chúng tôi ngỡ ngàng, hụt hẫng, sao lại có chuyện lạ lùng như vậy ? Sao lại có những người vô lương tâm đến như vậy? Thấy người sắp chết sao không cứu? Ngần ấy câu hỏi cứ quay trong đầu tôi cho tôi đến khi tôi lịm người đi v́ mệt mỏi và thất vọng.

Lại có thêm bóng dáng một chiếc tàu buôn từ đàng xa, như được tăng thêm sức, tôi cùng vài người khác vùng dậy trèo lên mui ra dấu cầu cứu, và cũng như chiếc tàu thứ nhất, họ lạnh lùng bỏ đi mặc cho chúng tôi kêu gào đến kiệt sức. Từ đó trở đi, mỗi ngày chúng tôi nh́n thấy hàng chục chiếc tàu buôn qua lại trong vùng nhưng không một chiếc nào chịu cứu vớt chúng tôi. Thậm chí, có ngày chúng tôi c̣n nh́n thấy hạm đội của Mỹ đang thao dượt trên biển với máy bay phản lực lên xuống trên các chiến hạm. Từ dữ kiện này, tôi đoán là chúng tôi đang ở đâu đó trong vùng vịnh Philipines. Chiều ngày thứ 30 trên biển, chúng tôi tuyệt vọng trong ṃn mỏi, không c̣n hơi sức để kêu cứu nữa, mặc cho các tàu buôn vẫn qua lại nh́n chúng tôi sắp chết. Tôi nằm xoải trên mui con thuyền đưa mắt hững hờ nh́n chiếc tàu buôn mang hàng chữ Nhật chở đầy những cây gỗ với đường kính hai người ôm, chiếc tàu buôn đó, cũng như những chiếc khác trước đây, cũng lạnh lùng băng qua trước mặt chúng tôi mà đi thẳng, tôi cũng chẳng buồn ngó theo làm chi v́ quá chán ngán với thế thái nhân t́nh. Khoảng độ hai tiếng đồng hồ sau, tôi đang nằm nh́n mặt trời xuống dần th́ bỗng giật ḿnh v́ tiếng c̣i hụ ngân dài, tiếng c̣i hụ giữa biển khơi nghe vang dội, tôi nhổm ḿnh dậy nh́n th́ trông thấy từ đàng xa chiếc tàu buôn chở gỗ mà tôi nh́n thấy từ chiều đang tiến về hướng chúng tôi. Và..... Trời ạ ! Thủy thủ trên tàu đang nhộn nhịp với dây thừng và phao cấp cứu, và quan trọng hơn nữa là nó đang giảm dần tốc độ để lựa thế lại gần thuyền chúng tôi mà tàu chúng tôi không bị lật do sóng vỗ. Dùng thân tàu to lớn như ngọn núi, chiếc tàu buôn chận lại các ngọn sóng đang vỗ về phía tàu chúng tôi như một bà mẹ đang bảo vệ đứa con bé bỏng của ḿnh, các thủy thủ đang cố gắng quăng các sợi dây thừng sang phía chúng tôi. Họ đă cứu chúng tôi, sau khi đă cột được dây thừng vào thuyền chúng tôi, họ đă kéo được con thuyền cập sát hông chiếc tàu buôn, chiếc thang dây được buông xuống, chúng tôi từng người một dưới sự phụ giúp của các thủy thủ trên chiếc tàu buôn, chúng tôi đă lần lượt lên được chiếc tàu buôn an toàn. Leo lên được bong tàu chúng tôi ngă sóng soài xuống và nằm im không cử động ǵ được nữa, v́ tất cả sinh lực c̣n lại đă được dồn lại cho việc leo lên chiếc tàu buôn to lớn kia sau gần hai tiếng đồng hồ cố gắng thực hiện.

Con tàu nhỏ bé tội nghiệp của chúng tôi được kéo theo sau chiếc tàu buôn, nhưng sau đó có lẽ v́ lư do an toàn đă được cắt bỏ, nh́n chiếc thuyền bé nhỏ tội nghiệp đă cưu mang chúng tôi một tháng trời ṛng ră trên biển đang từ từ ch́m xuống biển, chúng tôi không hẹn mà ai cũng bật lên tiếng khóc chào vĩnh biệt con thuyền.

Tối đến, chúng tôi được cho uống nước mát ướp lạnh, một loại nước uống thông dụng của người Đại Hàn có pha đường. Thật là một cảm giác khó tả, khi cầm ly nước trong tay nhưng chưa uống được v́ quá vui mừng v́ đă được cứu sống, tất cả xảy ra như trong một giấc mơ. Sáng hôm sau chúng tôi được cho ăn cháo loăng với nước tương (x́ dầu) chúng tôi ăn như chưa bao giờ được ăn. Nhưng v́ sợ chúng tôi bị bội thực, thủy thủ trên tàu đă không cho chúng tôi ăn nhiều, vậy mà cũng có người sau khi ăn xong bèn quay qua ói xối xả v́ bội thực. Sau khi t́m hiểu, chúng tôi được biết đây là một chiếc tàu chở mướn của một công ty hàng hải Nhật Bản với thủy thủ đoàn và Thuyền Trưởng là người Đại Hàn, chiếc thuyền đang trên đường chở gỗ từ Pakistan về Okinawa, một ḥn đảo nằm về phía cực Nam nước Nhật. Viên Hoa Tiêu cho chúng tôi biết diễn biến của sự việc như sau: Lúc chiều (là lúc mà tôi nh́n thấy chiếc thuyền) ông ta đă thấy con thuyền của chúng tôi và đă báo cáo lên Thuyền Trưởng xin phép được tiếp cứu, nhưng viên Thuyền Trưởng cho biết là ông ta không được phép làm vậy, nếu không tất cả nhân viên kể cả ông sẽ bị mất việc và gặp rắc rối, v́ vậy mà chiếc tàu vẫn tiếp tục hải tŕnh như tôi đă thấy. Tuy nhiên, viên hoa tiêu vẫn cứ tiếp tục van nài Thuyền Trưởng với lư do là sẵn sàng bị mất việc, chứ thấy người sắp chết mà không cứu là không được. Hơn nữa, theo tin tức khí tượng cho biết th́ tối nay băo sẽ kéo tới và chắc chắn rằng con thuyền vượt biên sẽ bị nhận ch́m xuống biển. Viên Thuyền Trưởng đă khóc và chấp nhận vớt chúng tôi. Vị trí mà chiếc tàu buôn đă cứu chúng tôi nằm cách đảo Lữ Tống (Luzon) của Philippines khoảng 60 cây số. Và nếu chúng tôi có sống sót qua cơn băo này th́ chúng tôi sẽ trôi ra tới Ấn Độ Dương, v́ gió đă đổi chiều và chúng tôi sẽ khó có cơ hội được cứu thoát v́ đó không phải là hải tŕnh của tàu buôn.

Chúng tôi cũng đă tường thuật lại chuyến vượt biên kinh hoàng của chúng tôi cho Thuyền Trưởng và toàn thể thủy thủ trên tàu được biết. Sau khi nghe chúng tôi tường thuật, Thuyền Trưởng đă đánh điện vào đất liền thông báo cấp tốc, v́ trước đó qua tin tức ông cũng đă biết được chuyến vượt biên kinh hoàng này do những người sống sót trước đó tường thuật lại. Số là trong cái đêm kinh hoàng gió, khi chúng tôi bị bộ đội cộng sản Việt Nam tàn sát dă man, th́ có 8 người đàn ông nh́n thấy có ánh đèn trên một ḥn đảo ở từ phía xa, cách nơi chiếc thuyền bị nạn chừng vài hải lư, nên thay v́ ở lại chờ chết, họ đă lặng lẽ dùng các can nhựa có trên tàu để bơi về phía ḥn đảo có ánh đèn đó để t́m sinh lộ. Họ đă t́m đúng sinh lộ, v́ đó là ḥn đảo thuộc chủ quyền của Philippines. Họ được cứu và đưa về đất liền ngay đêm hôm đó. Đêm đó, quân trú pḥng trên đảo được lệnh báo động và sẵn sàng để cứu vớt các thuyền nhân mắc nạn, họ cho biết là có nghe tiếng súng nổ suốt đêm, và súng pháo kích sáng hôm đó, nhưng không thể làm ǵ khác hơn được là đứng nh́n, v́ ḥn đảo đang diễn ra cuộc tàn sát thuộc chủ quyền của Việt Nam. Tóm lại, trong khi chúng tôi vẫn c̣n đang lênh đênh trên biển đúng một tháng, th́ đă có 8 người trên chiếc “ghe ông Cộ” đă được cứu thoát do bơi sang đảo Phi.

Nhận được tin từ vị Thuyền Trưởng, Bộ Nội Vụ Nhật Bản đă đồng ư cho chúng tôi cập bến Okinawa, Thuyền Trưởng hoan hỷ loan báo tin này cho chúng tôi biết và chúc mừng chúng tôi thoát nạn. Ba ngày sau, chúng tôi cập bến hải cảng Okinawa. Người đầu tiên bước lên tàu để đón chúng tôi là một thông dịch viên tiếng Nhật, anh tên là Nguyễn Gia Hùng, một sinh viên du học tại Nhật Bản trước năm 1975, hiện đang phụ giúp với hội Caritas Nhật lo giúp đỡ những thuyền nhân Việt Nam đang tị nạn tại Nhật Bản. Chúng tôi đă vô cùng xúc động v́ nghĩ ḿnh đă được tái sinh lần thứ hai. Chúng tôi bịn rịn bắt tay từ giă các vị ân nhân cứu mạng ḿnh để lên đất liền làm thủ tục tị nạn, những người này cũng đă khóc khi tiễn chúng tôi bước xuống cầu tàu. Bước xuống tàu, chúng tôi đă nh́n thấy một rừng phóng viên báo chí, các hăng thông tấn thế giới đang chờ sẵn để lấy tin tức, một cuộc họp báo đă được tổ chức liền tại chỗ dưới sự hướng dẫn và thông dịch của các anh thuộc tổ chức Người Việt Tự Do tại Nhật Bản. Sau gió chúng tôi lên xe bus về trại tị nạn tại quận Motobucho, một trại tị nạn dành cho người Việt tị nạn được coi là lớn nhất nước Nhật với vỏn vẹn chừng 300 người Việt hiện đang tạm trú để chờ các quốc gia đệ tam nhận đi định cư. Ngày hôm sau, tất cả các báo chí, đài truyền h́nh Nhật Bản đều cho chạy đi bản tin đầu với h́nh ảnh và tin tức về chuyến vượt biển kinh hoàng do tội ác cộng sản gây nên, và 30 ngày đói khát lênh đênh trên mặt biển của chúng tôi. Cầm trên tay tờ báo, nh́n vào h́nh ảnh của chính ḿnh, tôi đă rúng động không c̣n nh́n ra được ḿnh nữa, thay vào đó là một bộ xương với hộp sọ nhô cao lên. Đôi ḍng lệ đă âm thầm chảy xuống v́ hạnh phúc. Tôi biết ḿnh đă thực sự sống sót.

Chủ nghĩa cộng sản đă là một thảm họa của nhân loại, kể từ khi thứ chủ nghĩa này xuất hiện trên thế giới, nó đă giết chết không biết là bao nhiêu nạn nhân vô tội. Cuộc vượt biển t́m tự do đầy bi thảm và kinh hoàng của tôi cũng chỉ là một sự đóng góp vào kho tàng tội ác của chủ nghĩa cộng sản. Điều đáng quan tâm là hiện nay đất nước và dân tộc Việt Nam vẫn c̣n bị ch́m đắm dưới sự độc tài, toàn trị của đảng cộng sản Việt Nam. Chỉ có một con đường duy nhất là phải chấm dứt cái chế độ man rợ này, không thể nào nói chuyện hoà hợp ḥa giải với những con người với đầu óc chai cứng v́ đặc quyền, đặc lợi, mà họ đang thụ hưởng trên từng thân xác của những con người Việt Nam bất hạnh.


http://www.tamthucv iet.com/articlev iew.aspx? artId=%e2% 80%a2F%18


February 18, 2008

[ Next Thread | Previous Thread | Next Message | Previous Message ]


Post a message:
This forum requires an account to post.
[ Create Account ]
[ Login ]

Forum timezone: GMT-8
VF Version: 3.00b, ConfDB:
Before posting please read our privacy policy.
VoyForums(tm) is a Free Service from Voyager Info-Systems.
Copyright © 1998-2019 Voyager Info-Systems. All Rights Reserved.