VoyForums
[ Show ]
Support VoyForums
[ Shrink ]
VoyForums Announcement: Programming and providing support for this service has been a labor of love since 1997. We are one of the few services online who values our users' privacy, and have never sold your information. We have even fought hard to defend your privacy in legal cases; however, we've done it with almost no financial support -- paying out of pocket to continue providing the service. Due to the issues imposed on us by advertisers, we also stopped hosting most ads on the forums many years ago. We hope you appreciate our efforts.

Show your support by donating any amount. (Note: We are still technically a for-profit company, so your contribution is not tax-deductible.) PayPal Acct: Feedback:

Donate to VoyForums (PayPal):

Login ] [ Contact Forum Admin ] [ Main index ] [ Post a new message ] [ Search | Check update time | Archives: 1[2]345678 ]
Subject: Blog tuổi 30


Author:
scooter
[ Next Thread | Previous Thread | Next Message | Previous Message ]
Date Posted: Fri, Jul 06 2007, 3:26:51

Trích Blog.

1. Tôi đã đăng tìm bạn trên 1 diễn đàn như sau:
"Biết nói gì khi mình đã hơn 30 tuổi? Và đã chấm dứt một mối quan hệ, trong khi vẫn cứ chờ một ngày mai? Chính xác là chờ một người, hay một cái gì đó để chống cô đơn. Đôi khi cũng cần một bờ vai mạnh mẽ.

Hehe, hơi bị nhiều lời nhỉ.
... [vài thông tin quảng cáo]
Quan tâm đến sách vở, văn hóa văn nghệ và những thứ thiết yếu khác (khó nói lắm, sex chẳng hạn :-)
Muốn tìm bạn vui vẻ và mạnh mẽ, nhất là khoảng cùng tuổi hoặc nhừ hơn, quan trọng là lịch sự và tinh tế.

Longing for some really hot..."

2. Sau gần 1 tháng, kết quả là tôi gặp 1 người theo tôi là khá hay, có điều có vẻ chỉ muốn là bạn thôi. Cứ nhùng nhằng mãi. Người ta nói không muốn tình cảm gì lằng nhằng. Tôi thì cần.

Tôi đi tìm tiếp. Người thứ 2 này xem ra có vẻ còn hấp dẫn hơn. Và có vẻ cũng quý tôi. Nhưng lần này, sau 1 lần hẹn là tạch. Và tôi đã viết:
"Sau một vài tuần đi tìm và kiếm (nghĩa đen nhé), mình đã nhân được những message và làm quen rất ngọt ngào, tuy chỉ là "hi" hay add nick. Rồi mình cũng có hẹn với một hai người. Thú thưc là mình rất thích họ, và nói chung với con tim hoang vắng mồ côi tình cảm và run lên bần bật của mình, mình muốn yêu họ ngay...
Kết quả thì hình như... người ta không yêu mình. Mình nhận ra cả một khoảng lành lạnh, đầy hoang vu và bất trắc như khi đi bơi bị ngộp nước. Các anh nghĩ, khi họ không hồi đáp lại, mình có nên tiếp tục hỏi cho ra nhẽ hay thôi, đó cũng là kết thúc rồi?
Tôi đã nghĩ về những ngày qua, mình như một con chó, tâm trạng không yên. Khốn nạn! Tôi tự chửi mình: không bao giờ, không bao giờ đem lòng mình ra nữa."

3. Rồi tôi nhận được lời góp ý vì không thể vì hai cái date thế lại hoá dở hơi. Tôi viết:
"Em nghĩ là mình đã gặp những người tốt, thậm chí hơi hoàn hảo quá ấy ạ. Hay là em mê họ quá? Thế có khổ cái thân em không. :-)

Thôi thì em cũng xác định, xiết lại yên cương cầm gươm ra sa trường, đặng tìm kẻ nào ngon lành mang về làm thịt."

Tôi nhận được hai lời khuyên, tát vào hai má:
- Bác scooter tình cảm quá dồi dào nhưng cùng một lúc mà thấy thích và muốn yêu hai người thì em nghĩ bác cũng nên xem lại tình cảm của mình (UK123).
- Mà mới chấm dứt một mỗi quan hệ thì lòng bạn trống không, người ta khám phá sự khát thèm tình yêu của bạn, có thể họ thấy nặng nghiệp quá, có thể họ thèm lợi dụng bạn thôi. Hãy bình tĩnh lại đi. Vội vàng làm gì? Bên này có câu "ăn mày vội, được ít lợi" vậy (MK).

Kết luận: tôi quá lăng nhăng và dễ si tình, tôi trống vắng quá lâu nên sinh ra "đĩ tính" như thế.

4. Tôi chốt hạ:
"Thú thật là đầu tiên tôi hơi tức khi đọc của bạn UK123 (Bác scooter tình cảm quá dồi dào nhưng cùng một lúc mà thấy thích và muốn yêu hai người thì em nghĩ bác cũng nên xem lại tình cảm của mình.). Nhưng tôi thấy bạn đã đúng với logic căn bản. Tôi nghĩ việc mình nên xem lại tình cảm của mình là điều rất đúng. Và xem lại thì thấy rất buồn cười, thậm chí lố bịch nữa. Tôi cũng không giận bản thân nữa. Người ta có quyền từ chối, từ chối lịch sự hay không lịch sự thì cũng vẫn là từ chối. Chớ nên trách ai làm gì, ngoại trừ chính mình đã hoắng lên. Tôi chỉ xin đính chính: sau khi không có kết quả với người đầu tiên, tôi mới tiếp tục đi tìm. Tôi chắc đó là một lí do có thể chấp nhận được.

Chỉ vì có lẽ mình cô đơn quá lâu, hoặc cái trạng thái tâm lí ở vào một điểm bất lợi cho suy xét. Mình cần một ai đó để cho qua cái lúc chống chếnh, và khi gặp được đối tượng có chút hồi đáp là mình nghĩ thành ra họ là nhiều, là đủ bù đắp cho mình. Hẳn rồi mình sẽ biết đấy không phải tình cảm, càng không phải là yêu. Một bạn cũ mình nói, đó là lust chứ cóc phải love, thậm chí chỉ là crush on someone so stupidly. Mình thấm thía lắm, cho nên càng khi cô đơn, càng khi thất bại, chớ nên vội lao theo điều gì.

Tôi rất thích bài "Phượng Yêu" của Phạm Duy vì nó diễn tả chính xác cái trạng thái yêu: "Yêu người như lá đổ chiều đông... như con giun ngước lên nhìn trời... Yêu như loài ma quái, đi theo ai tới cuối trời, đi không thôi kêu gào..."
Nó đầy cay đắng và tuyệt vọng, nhưng chúng ta nhớ cái vết đau ấy chứ khi hạnh phúc, chúng ta hay dễ quên.

Cũng bài ấy, kết là "yêu người yêu có một lần thôi", càng đúng. Sau đó bao giờ cũng không còn được như cái lúc mê muội ấy nữa. Khi nào lòng mình đã yên, mình sẽ cần cái khác.

Khi mê tiền chỉ là tiền
Ngộ rồi mới biết trong tiền có tâm
Khi mê tình chỉ là tình
Ngộ rồi mới biết trong tình có dâm... (Thơ Đồng Đức Bốn)

Cảm ơn UK123 và anh MK. Tôi vừa đi từ một nơi xa về lại HN. Khi ở đấy, tôi nhớ HN kinh khủng, nhớ đến nỗi vừa xuống đến nơi một lúc đã muốn quay về. Gìơ đây tôi nhớ lại lúc đó, tưởng như mình đã ở kiếp khác. Hình như những chuyện trên kia cũng giống như cái nỗi cồn cào này mà thôi?

5. Tôi đi xa nhưng buồn chán và nhớ nhà kinh khủng, thật hạnh phúc vì có những người đã chịu khó nhắn tin qua lại để đỡ buồn. Vậy là tôi trở về, thấy yên ổn hơn. Hi vọng lại đến, bằng những tín hiệu mới.

Ngày... Buổi sáng trời đẹp, và như đã hẹn, tôi gặp một bạn cùng tuổi. Bạn ấy và tôi có quan điểm khác hẳn nhau về quan hệ, vì thế cuộc gặp mang một ý nghĩa rất chắc chắn: bạn nói chuyện.

Tôi đợi hơi lâu, gần nửa tiếng. Bạn đến muộn vì có việc bất ngờ ở cơ quan (chiều đi đám ma người quen), có lẽ đã phải rất cố gắng để đến hẹn giữa trời nắng. Thoạt nhìn thì bạn không hấp dẫn tôi, nói chung cũng không phải type của tôi. Và như thế, câu chuyện ban đầu cũng hơi gượng giữa cái quán đông nghẹt dân văn phòng nghỉ trưa. Bàn bên, một cậu mặc áo pull hồng đeo hoa tai rất điệu.

Bạn ủng hộ sex và chỉ dừng ở quan hệ ngắn gọn, đơn giản. Tôi muốn phải là tình cảm đã. Nhưng tôi công nhận, quan hệ như bạn nói là rất đàn ông, nói chung đàn ông không hay bonus trong tình cảm. Đa phần gay thường giống phụ nữ ở chỗ được đằng chân lân đằng đầu, nhất là chuyện quan hệ.

Bạn sắp lấy vợ. Có lẽ là yêu thật. Và biết đâu, việc tỉnh táo và cứng rắn như bạn đang có là điều hay. Tôi cũng ước mình thế, mà một thời gian trước tôi cũng đã thế nhỉ.

Chúng tôi tạm biệt. Có lẽ cũng khó gặp lại. Tôi lấy xe trước, nghĩ nên đi đâu bây giờ. Mới nghĩ thế, vừa phóng được trăm mét thì rầm, một nhóc nào quành xe từ mép đường ra, tôi không kịp tránh và húc vào xe hắn. Không biết tả lại cảm giác lúc đó thế nào, chỉ thấy chân mình mắc kẹt dưới cái xe đổ đè lên giữa đường. Còn thủ phạm đã phóng vội. May có mấy người ra dựng xe, tôi mới lập cập đứng dậy. Phía xa 1 cái ô tô kịp dừng lại.

Lúc này tôi thấy bạn đi xe đến. Trên vỉa hè là cái quán sữa. May quá, bạn dắt hộ cái xe lên vỉa hè. Tôi khập khiễng đi vào, áy náy bạn đang phải đi gấp. Đứa nhỏ trong nhà lại bắt "chú dắt xe vào trong nhà". Bạn lại phải dắt hai cái xe vào. Hai cốc sữa, hai cái khăn lạnh, cục đá chườm. Cái chân đã xây xát hết cả, sưng lên. Tay cũng trợt ra. Chắc không gẫy gì. Thấy tim mình đập ung lên. Bên cạnh là một người đang đầy thông cảm, bình tĩnh và đàn ông.

Tôi buột mồm nói "thực ra mình chưa kể là mới qua mấy cái date hơi đau 1 tí, crush on someone, nhưng giờ cái đau này làm mình thấy mấy cái đó nó xoàng quá..." Tôi nghĩ cảnh đó sến đặc. Chắc bạn không thích mấy vụ cảm động này. 5 phút qua, tôi nhìn đồng hồ đã trễ. Thôi, cứ đi thôi. Chào nhé.

Tôi ra về, lòng vẫn lộn tùng phèo. Leo lên 4 tầng gác về cũi của mình. Định chả đi đâu, nhưng ông anh xung phong đưa đi khám. Mất cả buổi chiều, chụp khám rồi đông tây y, may không sao. Nghĩ biết nhắn ai bây giờ. Cái thời gian ngồi đợi ở bệnh viện, rồi cái chân cứ càng đi càng đau, nghĩ lan man. Trời lại mưa, chỉ sợ lại nhiễm trùng. Hay để đi taxi. Nhưng nó không vào tận nhà được. Hai người đi trong cơn mưa dai đến kinh dị. Sao con đường về nhà lại dài thế không biết.

Buổi tối, kể lể kêu đau với người bạn chat, coi như đền bù tinh thần một chút. Thấy cũng còn sung sướng có người hỏi thăm và quý mến mình. Lại còn tranh cãi sau sex thì sẽ làm gì. Chân đang đau thì não không focus vào đúng chỗ đâu. Hehe

Giờ đây, ngồi bệt một chỗ, dáng đi chấm phảy, đêm mất ngủ, viết lại những gì đã qua. Thật không ngờ, tuổi 30, lòng vá víu và chân cẳng sứt mẻ. Nhưng người ta bảo đen bạc đỏ tình. Hay là tái ông thất mã. Mai mình được gì nhỉ, tuổi 30?

[ Next Thread | Previous Thread | Next Message | Previous Message ]


Post a message:
This forum requires an account to post.
[ Create Account ]
[ Login ]
[ Contact Forum Admin ]


Forum timezone: GMT+7
VF Version: 3.00b, ConfDB:
Before posting please read our privacy policy.
VoyForums(tm) is a Free Service from Voyager Info-Systems.
Copyright © 1998-2019 Voyager Info-Systems. All Rights Reserved.