VoyForums
[ Show ]
Support VoyForums
[ Shrink ]
VoyForums Announcement: Programming and providing support for this service has been a labor of love since 1997. We are one of the few services online who values our users' privacy, and have never sold your information. We have even fought hard to defend your privacy in legal cases; however, we've done it with almost no financial support -- paying out of pocket to continue providing the service. Due to the issues imposed on us by advertisers, we also stopped hosting most ads on the forums many years ago. We hope you appreciate our efforts.

Show your support by donating any amount. (Note: We are still technically a for-profit company, so your contribution is not tax-deductible.) PayPal Acct: Feedback:

Donate to VoyForums (PayPal):

Login ] [ Contact Forum Admin ] [ Main index ] [ Post a new message ] [ Search | Check update time | Archives: 12345678 ]
Subject: Tất cả những người thân của tôi


Author:
Quan
[ Next Thread | Previous Thread | Next Message | Previous Message ]
Date Posted: Wed, Mar 14 2007, 10:03:41
In reply to: Long 's message, "Re: Chao anh Quan (17 Jul 01)" on Mon, Mar 12 2007, 8:59:26

Bạn Long thân mến,

Đã lâu tôi không quay lại trang web này, vì ở Sài Gòn nó bị chặn tường lửa. Và cũng đã 6 năm kể từ ngày tôi viết bài viết mà bạn vừa đọc. Thật trùng hợp ngẫu nhiên, hôm nay tôi vào được trang web này tại Sài Gòn bằng 1 dịch vụ đặc biệt, thì tôi được đọc ngay ý kiến của bạn liên quan đến chính bài viết của tôi 6 năm về trước.

Cảm ơn Long, tôi thích bài viết của bạn lắm. Mới 19 tuổi bạn đã có cái nhìn sâu sắc hơn cả tôi vào năm tôi đã trên 20 tuổi. Rất tiếc tôi không còn "máu" để tranh luận như cách đây 6 năm nữa. Và khi đọc lại bài viết cũ của tôi, tôi nghĩ nếu ở thời điểm này viết lại thì chắc chắn bài ấy phải khác đi khá nhiều. Điều khác biệt giữa tôi bây giờ và một Quân cách đây 6 năm là ở chỗ: Giờ đây tôi nhìn nhận có một bộ phận những người đồng tính không thể và không bao giờ có thể lập gia đình được. Hay nói như cách nói của bạn Long là "có một số cây không thể nào ra trái được". Do đó, tôi nghĩ mình cũng không nên quay lại để bảo vệ cho những lý luận của mình ở bài viết cũ.

Tuy nhiên, bạn đã đọc bài tôi và nêu lên tâm sự của bạn, thì tôi không thể không đáp từ. Long ạ, tôi không tranh luận, tôi chỉ xin kể lại câu chuyện đời tư của mình với tâm trạng của người đã trải qua những biến cố trong cuộc sống, chứ không phải bình yên và kiêu hãnh như anh Quân 6 năm về trước đâu. Nhìn lại, trong cuộc sống tôi có cái đúng cái sai, có những cái do tôi gây ra, và có những cái dường như là số phận, nhưng xét cho cùng tôi đã cố gắng hết sức mình để đạt được điều tốt đẹp nhất cho mình và cho cả người thân của mình. Giờ đây tôi cảm thấy hài lòng vì mọi thứ cũng diễn ra đúng như mình dự đoán, và cái đích mà tôi hướng tới thì cuối cùng tôi cũng đạt được.

Bạn hỏi tôi có khi nào tôi nghĩ rằng mình đang lừa dối người thân không. Tôi xin trả lời tôi không LỪA ai, nhưng quả thật tôi có DỐI. Trong cuộc sống có bao giờ các bạn rơi vào hoàn cảnh như tôi không: PHẢI NÓI DỐI VÌ KHÔNG THỂ NÓI THẬT? Có thể các bạn trẻ ngày nay dễ dàng khẳng định mình và không ngần ngại công khai xu hướng tình dục với gia đình và xã hội. Nhưng thế hệ tôi và các anh cùng trang lứa trên diễn đàn này như ST, Huvo, HD... thì không dễ, và không thể. Chúng tôi không thể nói thật vì chúng tôi thực sự có trách nhiệm với tất cả những người thân của mình, mà trong đó vợ tôi chỉ là một thành viên. Đối với chúng tôi, bí mật của bản thân mình giống như tai họa đựng trong chiếc hộp thần của Pandora, mà khi mở ra nó có thể hủy diệt tàn khốc hơn là những gì bạn đang nghĩ.

Bạn nghĩ rằng tôi là kẻ ích kỷ muốn được cả hai ư? Tôi cũng nhiều lần tự hỏi mình có ích kỷ hay không khi vừa muốn sống như một người đàn ông bình thường vừa muốn thỏa mãn cả thèm khát sâu kín của bản năng? Vậy còn một số người không ngần ngại công khai mình là Gay để sau đó được sống thoải mái hơn với con người thật của mình, liệu họ có ích kỷ không? Hôm nay khi tôi đã là một người cha, con trai tôi đã 10 tuổi, và rất tuyệt vời trong mắt tôi, tôi đã tìm ra được câu trả lời cho chính mình qua tình thương yêu và kỳ vọng mà tôi đang dành hết cho con tôi.

Khi tôi có con, tôi mới hiểu được kỳ vọng của cha mẹ mình. Hằng ngày, tôi đang cầu mong Trời Phật đừng để con trai trở thành một kẻ đồng tính, tôi thật sự muốn nhìn thấy nó tay trong tay với một cô gái, nó sẽ đưa bạn gái nó về nhà để xin cha mẹ cho cưới hỏi, và nó sẽ có một mái ấm hạnh phúc. Có gì đau khổ hơn khi biết được đứa con trai của mình không thể có vợ có con được chỉ vì nó là Gay? Do vậy, nếu cho tôi trở lại tuổi thanh xuân để chọn lựa lại từ đầu tôi vẫn quyết tâm theo đuổi mục tiêu của mình, đó là sống như một người đàn ông bình thường, có vợ có con.

Có thể bạn sẽ nói rằng tôi lợi dụng vợ mình để đạt được mục tiêu trên. Không đâu. Chúng tôi đã yêu nhau thật sự, cô ấy luôn cần có tôi bên cạnh. Tôi yêu cô ấy, và yêu từng người thân của cô ấy nữa. Ngày chúng tôi chuẩn bị cưới nhau, tôi lờ mờ nhận ra những khó khăn mà tôi sẽ phải đương đầu trong vai trò người chồng. Nhưng tôi tin mãnh liệt rằng tôi sẽ vượt qua được.

Khi các bạn phê phán những người đàn ông bi-sexual hoặc gay có gia đình, các bạn luôn luôn đưa hình ảnh người vợ tội nghiệp vào để biện luận, như thể cuộc đời của một người đàn ông chỉ có vợ là người thân duy nhất, và người vợ kia là một nạn nhân của cuộc hôn nhân khập khiễng. Nói như thế thì đúng là những anh chàng đồng tính hoặc lưỡng tính nên dẹp ngay ý nghĩ lập gia đình. Sao bất công thế? Người đồng tính đang kêu gào thế giới nhìn nhận nhu cầu tình dục đồng giới của họ, thế thì tại sao nhu cầu có gia đình, có vợ có con lại bị phản đối, khước từ?

Cho đến bây giờ tôi chưa bao giờ ân hận về việc mình cưới vợ. Vợ con, gia đình, trách nhiệm, niềm vui chung... tất cả hòa quyện vào nhau mang lại cho tôi một niềm hạnh phúc không thể tả. Tôi chỉ ân hận là mình đã để nàng biết bí mật bản thân quá sớm. Tôi đã cảm mến một chàng trai Hà Nội vì tâm hồn và tính cách nghệ sỹ của cậu ta. Đó không hẵn chỉ là một thứ tình yêu đồng tính, mà còn pha trộn tình tri âm tri kỷ, tình huynh đệ và sự cảm phục tài hoa lẫn nhau. Nhưng tôi đã khoa trương quan hệ ấy đậm màu tình dục hơn cả, và trớ trêu là tôi đã để cho chiếc hộp Pandora mở ra không đúng lúc. Sóng gió và biến cố đã dậy lên trong gia đình tôi một thời, dù không ào ạt, nhưng ngấm ngầm gặm nhắm tinh thần và tình cảm chúng tôi. Chuyện chỉ có ba người chúng tôi biết, nhưng tội lỗi dường như chỉ trút lên đầu tôi, và có lẽ đau khổ nhất cũng chính là vợ tôi. Điều gì đến đã phải đến. Tôi biết vợ tôi đã bắt đầu đọc rất nhiều tư liệu về người đồng tính. Phim ảnh và sân khấu gần đây cũng khai thác đề tài này rất nhiều. Vợ tôi đã bắt đầu bình tĩnh và đối diện với sự thật, cho dù cô ấy sẽ không bao giờ chấp nhận.

Giờ đây cuộc sống gia đình tôi đã yên vui trở lại. Tôi nghĩ rằng không chỉ có gia đình tôi là gia đình duy nhất có những thăng trầm như thế. Giống như phần lớn những ông chồng đều ít nhiều trăng hoa và ngoại tình, những người chồng bi-sexual hoặc homo-sexual cũng không ngoại lệ, tất cả đều quay về gia đình sau những cuộc phiêu lưu. Tôi sẽ không bao giờ để vuột mất gia đình êm ấm của mình đâu. Vợ chồng dự định sẽ có đứa con thứ hai, vì chúng tôi thèm nghe lại tiếng khóc oa oa, thèm được ôm ấp đứa con chung thơm mùi sữa, và lo toan cho mái ấm của mình. Vợ chồng tôi yêu nhau và cần nhau vì nhiều lẽ, chứ không phải chỉ có chuyện gối chăn.

Còn người bạn Hà Nội của tôi thì cũng đã chính chắn hơn, say sưa lao vào những công việc mới, và chắc cũng đã có một người mới thế vào chỗ của tôi. Có thể cậu ta không cưới vợ như tôi, nhưng tôi biết chắc cậu ta cũng không còn bận tâm quá nhiều đến thế giới đồng tính như trước, vì cuộc sống còn nhiều vấn đề khác quan trọng hơn. Chúng tôi vẫn gọi điện và email cho nhau, dù thưa thớt dần, nhưng vẫn có những lời tâm sự, sẻ chia khi cần thiết. Và những chuyến đi Hà Nội của tôi, khi đặt chân xuống Hà Thành là tôi nghĩ ngay đến cậu ấy, cho dù có khi tôi không hề cho cậu ấy biết tôi đang ở Hà Nội. Từng góc phố, hàng cây, quán ăn ở Hà Nội, tôi vẫn như thấy có dáng dấp của người bạn xưa ẩn hiện. Những kỷ niệm xưa rất đẹp tôi không thể phủ nhận, bỏ đi hay cất giấu được. Cứ để như thế, để nó "tự nhiên như người Hà Nội", vì giờ đây nó đã vô hại đối với gia đình tôi.

Hôm nay bạn Long đã giúp tôi đọc lại những gì mình đã viết cách đây 6 năm. Nhiều phần trong bài viết vẫn đúng và có giá trị với riêng tôi. Tôi chọn chủ đề là "Những người thân của tôi" để nói với mọi người rằng tôi phải có trách nhiệm với TẤT CẢ NHỮNG người thân của mình, chứ không cho riêng một người thân nào cả. Tôi cảm ơn bạn, và cũng cảm ơn chính bản thân mình khi đọc lại câu "Vợ con mới thật sự là mái ấm".

Xin đừng tranh luận đúng hay sai ở đây, bởi vì tôi chỉ kể lại câu chuyện thật của chính mình. Tôi nâng niu quý trọng những gì mà chính tôi (và cả vợ tôi nữa) đã trải qua sự đau khổ để gìn giữ được: đó là một mái ấm gia đình cho một người đàn ông như tôi. Khi xem bộ phim Brokeback Mountain (có lẽ vợ tôi cũng đã xem), tôi giật mình vì tình huống trong phim rất giống như hoàn cảnh của mình. Xem nhân vật Alma (vợ của Ennis), tôi khóc vì thương vợ tôi. Có lẽ tôi may mắn hơn anh chàng Ennis vì vợ tôi phần nào đồng cảm được với tôi và cố gắng giữ tôi lại, trong khi Alma thì rời bỏ Ennis. Ennis và Jack là một mối tình tuyệt vọng, còn tôi và người bạn của mình vẫn có nhau trong đời theo một ý nghĩa mới. Tôi đang thực sự bình tâm và hạnh phúc.

Những gì tôi kể ra đây không có nghĩa là đúng hết cho tất cả mọi người trong giới đồng tính, nhưng tôi tin rằng những ai có hoàn cảnh và mục đích sống tương tự như tôi có thể đồng cảm và chia sẻ được.

Tôi ước gì vợ tôi cũng đọc những giòng chữ này!

[ Next Thread | Previous Thread | Next Message | Previous Message ]


Post a message:
This forum requires an account to post.
[ Create Account ]
[ Login ]
[ Contact Forum Admin ]


Forum timezone: GMT+7
VF Version: 3.00b, ConfDB:
Before posting please read our privacy policy.
VoyForums(tm) is a Free Service from Voyager Info-Systems.
Copyright © 1998-2019 Voyager Info-Systems. All Rights Reserved.