VoyForums
[ Show ]
Support VoyForums
[ Shrink ]
VoyForums Announcement: Programming and providing support for this service has been a labor of love since 1997. We are one of the few services online who values our users' privacy, and have never sold your information. We have even fought hard to defend your privacy in legal cases; however, we've done it with almost no financial support -- paying out of pocket to continue providing the service. Due to the issues imposed on us by advertisers, we also stopped hosting most ads on the forums many years ago. We hope you appreciate our efforts.

Show your support by donating any amount. (Note: We are still technically a for-profit company, so your contribution is not tax-deductible.) PayPal Acct: Feedback:

Donate to VoyForums (PayPal):

Login ] [ Contact Forum Admin ] [ Main index ] [ Post a new message ] [ Search | Check update time | Archives: 12345678 ]
Subject: Mùa hoa Xưa


Author:
Sông Thương
[ Next Thread | Previous Thread | Next Message | Previous Message ]
Date Posted: Fri, Mar 23 2007, 19:21:02
In reply to: spanishi2002 's message, "mot ngay moi da sang" on Wed, Mar 07 2007, 1:53:50

Lại một mùa xuân nữa sắp qua. Dòng tin nhắn này cũng thế. Em nhắn cho nó khi nó đang tất bật trên đường...

Cuối xuân vẫn lạnh từng cơn
Hoa xưa nở trắng con đường em qua
Con đường trước mắt còn xa...
Nhớ anh đành phải bước qua gập ghềnh

Khi nó chuyển về nhà mới. Nó cứ bắt bằng được thằng bạn phải tìm cho nó cây Cơm Nguội về trồng tại góc vườn nhà, nơi có khung cửa sổ phòng ngủ của nó trổ ra. Nó thích vì cây Cơm Nguội cũng là một nét đặc trưng của Hà Nội và nó sẽ vàng vào mùa thu. Đã vậy cái âm hưởng giai điệu da diết của "Nhớ mùa thu Hà Nội" cách đây ngót 20 năm, khi nó còn là một chàng trai trẻ cứ như hút lấy tâm hồn nó mỗi khi lặng lẽ đi trên những con đường vắng vào những thời điểm hiếm có của mùa thu Hà Nội. Không tìm được cây Cơm Nguội. Thằng bạn nó đành phải chọn cho nó một cây Xưa. Lần đầu tiên nó nghe và nhìn thấy cây Xưa! Thằng bạn nó giải thích là nó rất giống cây Cơm Nguội. Mà quả thật, sống ở Hà Nội đã lâu, nghe cũng đã nhiều mà nó có để ý cái cây Cơm Nguội nó như thế nào đâu. Bây giờ lại đến cả cây Xưa nữa. Cũng thật thú vị. Thế là từ đó, mỗi độ xuân về, khi đi trên đường Xuân Diệu, Ngô Quyền, nó hay ngắm nhìn những cây Xưa cũng đã rất...xưa của Hà Nội. Bỗng nhiên nó thấy cây Xưa thật đẹp. Khi mùa xuân về, những chiếc lá như hình mắt trâu bật lên từ những chồi non xanh mơn mởn. Hoa Xưa mọc thành chùm có màu trắng li ti.Tán cây xòe rộng không vươn cao lắm. Nếu có không gian tán của nó sẽ tỏa đều tự nhiên trông đẹp hơn hẳn những cây Xà Cừ, cây Sấu.

Một mùa hoa Xưa trắng những con đường Hà Nội, những con đường mà nó và em cũng đã từng qua, từng để lại những dấu ấn vui buồn nữa lại đến và rồi sẽ lại đi để đón tiếp những mùa hoa Xưa nữa. Khác là mùa hoa Xưa này, bên cửa sổ phòng ngủ tại tầng hai của ngôi nhà nó ở cũng trắng xóa những chùm hoa Xưa và ngàn ngạt mùi hoa bưởi. Chỉ còn thiếu mùi của Mộc Lan vào mùa thu. Cái mùi thơm giống như mùi Dạ Lan Hương đã độc chiếm trong tâm trí của nó và em và cứ mỗi khi nhắc về kỷ niệm, cả nó và em đều không thể quên cái mùi hoa giản dị nhưng đậm đà đến thế. Nó rất khoát không trồng cây Mộc Lan nữa mặc dù không gian vườn nhà nó vẫn còn có thể trồng được. Tất cả đã đi xa và nó cũng không muốn những gì của ngày hôm qua còn hiện hữu nữa. Thời gian sẽ là phép màu nhiệm để hàn gắn, xóa nhòa đi những điều không vui và lấy lại cho Nó sự bình an, niềm tin và sức sống mới. Em đã nhắc lại cho nó cái điều mong muốn mà khi chia tay với em, nó cứ nhắc mãi và cũng bắt em hứa mãi:

Con đường trước mắt còn xa
Nhớ anh đành phải bước qua gập ghềnh...

Đã thỏa thuận với em là nếu sau này, em nghĩ về nó bình thường như một người em trai thì hãy liên hệ, bằng không thì hãy gói gém tất cả để cất giữ làm kỷ niệm mặc dù đó là một kỷ niệm buồn. Nó cũng đã tự hứa với lòng mình là thôi hãy để em tung cánh bay xa, bay đến những vùng trời tự do và được vùng vẫy thỏa thích như những gì em muốn. Đừng bao giờ làm em nhớ lại những gì liên quan đến nó. Đơn giản như việc cũng không nên trả lời tin nhắn nếu em có gửi. Việc đó tưởng như rất đơn giản nhưng cũng không dễ thực hiện chút nào. Có nên trả lời không? Nếu không thì cứ thấy nó ác ác thế nào ấy. Mà trả lời thì lại phạm phải điều nó tự hứa. Như một điều tự nhiên, nó cầm máy và nhắn lại cho em.

Có con đường rộng thênh thênh
Mà em lại chọn gập ghềnh để đi
Nhớ nhau chẳng để làm gì
Nếu em vẫn mãi buồn vì cô đơn.

Nhắn cho em vậy thôi chứ nó cũng chẳng dám chắc là em có thật sự "buồn vì cô đơn" hay không. Mà lạ thật! Hiện tại và tương lai em và nó đã thỏa thuận với nhau là hai ngả rẽ với hai cuộc đời hoàn toàn khác nhau, không ảnh hưởng lẫn nhau, sao cứ suy nghĩ làm gì nhỉ?

Mùa xuân cũng lặng lẽ rũ hết những chùm hoa Xưa tươi tắn, xinh xinh. Những chiếc lá hình mắt trâu không còn cái vẻ xanh biếc non mơn man rung rinh theo làn mưa bụi giăng giăng nữa. Nó chuyển thành màu xanh đậm. Vẫn những con đường ấy đi đi, về về như con thoi mỗi ngày. Những cơn mưa bụi không còn, làn gió lạnh cũng không còn, màu xám như chì của khung trời Hà Nội cũng đã được cái nắng chói trang của mùa hạ vén lên. Ánh nắng như tuôn trào, như đổ lửa xuống những con đường thơ mộng. Những tán lá Xưa tỏa ra như e ấp, như che chở cho những con đường nó và em từng qua cho bớt đi cái oi nồng, nóng bức cùng cái không khí cứ hầm hập phả vào mặt người của cái tiết trời tháng tư.

Sầu về trong tiết tháng tư
Cơm ăn chẳng muốn lừ đừ mắt em.
Có thương có nhớ hằng đêm
Thì nay mới phải tìm về với nhau.

Nó thường trở về nhà từ nơi làm việc khi Hà Nội đã lên đèn. Con đường nó vẫn qua bỗng như một dòng sông đêm êm trôi. Nó cứ như ngồi trên một con thuyền bồng bềnh, bồng bềnh bởi những khi ấy, nó tranh thủ gà gật sau một ngày làm việc mệt nhọc. Hai bên đường, những cây Xưa lúc này đã mặc cho mình một bộ đồ đen lầm lũi, cô đơn chạy ngược về phía sau. Những ánh đèn lấp lóa cũng chạy ngược chiều. Một lần, tín hiệu tin nhắn trong điện thoại khẽ khàng kêu. Lâu lắm rồi, nó không còn có những tín hiệu này nữa. Em lại nhắn cho nó.

Giữa lòng biển ồn ào con sóng xô
Biển mùa này vắng tanh,
Chỉ có em và cát trắng
Nơi này một thời em và anh cùng đến
Giờ mình em mang nỗi nhớ mênh mông
Giờ một mình anh có nhớ không anh?
Nhớ mỗi phút, mỗi giây, mỗi giờ chung bước
Thời gian ơi xin có quay lại được
Như khi bắt đầu, khi em mới yêu anh

Con sóng đã tưởng lặng im. Ngày tháng đã cứ như nước trôi qua cầu. Nó đã không muốn gợi lại những gì mà nó đã từng bảo em gói gém và cất giấu. Vậy mà sao em cứ thi thoảng lại cầm viên sỏi nhỏ từ phía xa, quẳng xuống lòng hồ đã bao ngày im lìm như chiếc gương phẳng lặng. Hãy để con sóng đó lăn tăn thôi và rồi nó sẽ trở lại lúc ban đầu. Hãy đững để nó sục sôi dưới đáy. Mặt hồ trong nó lại lặng im. Nhưng dòng sông đêm trôi đưa con thuyền nó đang ngồi như có linh hồn đang thôi thúc và mách bảo nó. Chẳng thể dừng lại, nó lại gửi cho em.

Không phải thu sang mà heo may gõ cửa
Lá vàng rơi như nhắc nhở điều gì
Mùa gọi mùa hay ai đó gọi tôi?

Gọi nhau bốn mùa mà chẳng thấy thưa
Tìm nhau một đời mà sao không thấy bóng
Hay người đã trốn khỏi nhân gian?

Có linh hồn không ở cõi niết bàn
Còn kiếp nào không ngoài kiếp đang sống?
Cho tôi gặp bóng để trả nợ hình!

Gửi tin nhắn đi rồi, nó lại thấy tiếc nuối. Sao không giữ mãi như những gì nó đã hứa? Nhưng thôi cái gì mình đã làm thì đừng có tiếc. Nó thường tự vỗ về mình như thế mỗi khi thấy có điều gì trắc ẩn. Nhưng nó tin chắc một điều, mùa cứ giao hòa với nhau rồi bỏ lại phía sau để sang một mùa mới. Lá, hoa, cỏ cây, vạn vật đều có một ngày lìa xa cái thế giới hiện tại để hóa mình vào một kiếp khác và lại trầm luân một cuộc đời để rồi lại trở về cõi hư vô. Nó tin là cuộc đời con người nó cũng thế. Ngẫm cho cùng, đời người ta cũng ngắn ngủi thôi. Tuy vậy, để sống sao cho có một cuộc đời êm ả, hạnh phúc chẳng lẽ khó lắm thay! Khó mà cũng không khó bởi sướng khổ là ở cái tâm. Hạnh phúc hay khổ đau cũng từ cái đó. Người giàu có và hạnh phúc nhất chính là người biết hài lòng với những gì mình đã có từ những nỗ lực cố gắng hết mình của bản thân. Còn người khổ đau và nghèo nhất chính là người luôn không biết dừng lại, luôn không biết hài lòng với những gì mình có trong tay.

...

Con thuyền trong đêm trôi lại bồng bềnh, bồng bềnh. Bài hát nào mà tha thiết đến thế, buồn đến thế ? Dòng sông đêm trôi đang đưa con thuyền ra cửa biển. Gió mơn man xua tan đi cái oi nồng, nóng nực. Vòm trời cao xanh lồng lộng. Những chùm sao li ti lấp lánh. Mặt trời đã lặn hẳn chỉ còn lại phía xa xa nơi chân trời một vầng hồng pha sắc tim tím. Trăng non đang lên. Ánh trăng ngà ngọc nhưng yếu ớt. Không gian như tan loãng. Nó chợt thấy nhẹ bỗng, lâng lâng và như đang bay trong thinh không, bỏ lại phía dưới tất cả sự ồn ào, náo nhiệt và sự bon chen, bộn bề của những toan tính. Chỉ còn ánh trăng non yếu ớt, những ngôi sao li ti nhấp nháy phía xa xăm. Tiếng sóng biển ào ạt xô bờ.

...

Anh lang thang bên bờ sóng
Và anh lang thang bên bờ em
Sóng cứ vỗ miên man
và em hát câu dào dạt
Vết chân in trên bờ cát trắng
Cọng gió lang thang bên chiều trống vắng
Nói yêu rồi mà suốt đời tìm nhau

Một đời tìm nhau như sóng bạc đầu
Vỗ mãi chẳng biết nông sâu, biển ơi!
Cả biển tình yêu chẳng có bến bờ
Chỉ có đường đến khơi xa lắc lơ
Bơ vơ cánh buồm nâu nhỏ
giữa phong ba đại dương
Anh mang cho em tình yêu thương
Sóng miên man vỗ về, vỗ về

Một đời mình yêu nhau đến vô cùng
Là để biển sóng không nguôi hát ca
Một đời tìm nhau khao khát chân trời
Chỉ để được sống cho nhau,
thế thôi!

Sóng cứ hát và em gọi nắng lấp lánh
Và anh xin cho nhau được mãi mãi
cứ trong xanh vô cùng
Tình yêu!

(Biển và em - Sáng tác: An Thuyên)

Bài hát thật hay!

[ Next Thread | Previous Thread | Next Message | Previous Message ]


Post a message:
This forum requires an account to post.
[ Create Account ]
[ Login ]
[ Contact Forum Admin ]


Forum timezone: GMT+7
VF Version: 3.00b, ConfDB:
Before posting please read our privacy policy.
VoyForums(tm) is a Free Service from Voyager Info-Systems.
Copyright © 1998-2019 Voyager Info-Systems. All Rights Reserved.